Bài viết 1

Thời gian dường như chẳng khi nào biết dừng lại để ta hồi tưởng, suy nghĩ thật kĩ, thật sâu về những kỉ niệm đã qua để rồi day dứt, nuối tiếc... Phải! Kí ức cứ bị bụi thời gian che mờ để giờ đây ta gột rửa những kỉ niệm thân thương thơ ấu.
Người thầy của tôi cứ sống lặng lẽ suốt cuộc đời thầy. Dường như học sinh khi nhắc về thầy với một nỗi sợ hãi và cay cú. Đơn giản vì thầy thật sự quá ngiêm khắc. Không ai có thể đọc thấy sâu đôi mắt thầy nâu sầm, khuôn mặt như đanh lại những suy nghĩ của thầy, vì vậy mà bọn học trò chúng tôi rất sợ.