Bài viết 15

"Khi ý tưởng trang blog nay dược hình thành, cũng là lúc những bồi hồi trong tôi sâu đậm hơn...Có lẽ vì mái tóc người học trò này  đã nhuốm bạc....
Phải, bước xa hơn tuổi năm mươi,là lúc người ta không tránh khỏi xao xuyến về bao kỳ niệm đã qua, trong đó ký ức về tuổi học trò thật đẹp tươi như sống lại. Bồi hồi càng thêm vì lòng ray rứt đã lâu ít nói lên lòng tri ân đến với Thầy,Cô yêu dấu, là những người đã trang bị cho cuộc đời mình bao hành trang quí báu....
Thầy ơi,Cô ơi! em xin lỗi vì ít liên hệ trong bao năm tháng qua. Cho phép em gởi đến quí Thầy Cô lòng tri ân chân thành từ đáy lòng.
Nếu trang blog này duy trì, tôi xin được mỗi năm nhắc về một người Thầy/hoặc Cô đã giúp cuộc đời tôi thay đổi. Và nếu Đấng cầm giữ sự sống cho phép tôi được viết hết về họ thì quả là điều phước hạnh.
Năm nay, xin cho tôi được viết đôi dòng về Thầy dạy tôi năm lớp ba, trường tiểu học Trần Quốc Toản, Pleiku : Thầy Đỉnh.

Thầy ơi, lúc Thầy nhận em vào lớp hè năm ấy, Thầy có biết cô học trò ấy đã trốn học đầy ""thành tích"" không? Mẹ em có nói với Thầy rằng mới lớp hai mà em giả chữ ký của mẹ, vì sổ liên lạc của em tố cáo sự dốt đặc và hư hỏng của em không Thầy?  Em cảm ơn công khó của Thầy vì cuối năm ấy, em đã nhận được phần thưởng khuyến khích. Và từ sau đó, nhiều năm em luôn dẫn đầu lớp học. Nhưng em thật biết ơn Thầy hơn cả vì trong ánh mắt Thầy , chẳng bao giờ lóe lên tí gì chê khinh hay trách móc em cả. Năm ấy tóc Thầy cũng đã bạc. Giờ đây, Thầy ở đâu?
Nếu có bạn hữu nào biết về Thầy, hoặc người thân của Thầy, xin cho tôi được hay, để người trò này có cơ hội bày tỏ lòng biết ơn...."